HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON
DIỄN ĐÀN THÔNG TIN CỦA HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON.
 
 FAQFAQ   SearchSearch   MemberlistMemberlist   UsergroupsUsergroups   RegisterRegister 
 ProfileProfile   Log in to check your private messagesLog in to check your private messages   Log inLog in 

Tha Thu*';

 
Post new topic   Reply to topic    HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index -> NHỮNG MẪU CHUYỆN NGẮN
View previous topic :: View next topic  
Author Message
khach_la
Thành viên
Thành viên


Joined: 27 Feb 2008
Posts: 20

PostPosted: Thu Mar 13, 2008 8:36 pm    Post subject: Tha Thu*'; Reply with quote

Tha thứ là một bài học có lẽ khó nhất và cũng có lẽ là bài học thể hiện ḷng yêu thưong trọn vẹn nhất trong cuộc đời.

Hai vợ chồng bác sĩ nọ rất mực yêu thương nhau. Mười lăm năm sống với nhau vẫn thấy rằng họ cần có nhau, chỉ có một nỗi buồn, họ chưa có với nhau một người con. Gia đ́nh chưa thể nói là hạnh phúc trọn vẹn khi họ không có con. Họ chia sẻ với nhau nỗi buồn, đón nhận nhau ở trong hoàn cảnh ấy, nhưng trong sâu thẳm ḷng họ vẫn không hề nguôi ngoai khắc khoải, họ cần có một đứa con. Cái ước muốn từ sâu thẳm cứ len lỏi qua từng ngày trong cuộc sống.

Cho đến một hôm, ông bác sĩ bị đau bệnh, bởi chứng huyết áp của ḿnh. Ông cần tĩnh dưỡng và cần nghỉ ngơi. Người vợ thương ông sắp xếp cho ông một chỗ nghỉ nơi xa để tách ra khỏi công việc, bà c̣n ân cần thu xếp cho ông có một nữ y tá theo ông để chăm sóc.

Những ngày nghỉ ở nơi xa, ông bà vẫn gặp nhau vào những ngày cuối tuần tại nơi ông nghỉ. Bà muốn ở lại chăm sóc ông, nhưng v́ bà vẫn chưa thể nghỉ v́ học sinh chưa tới kỳ hè. Những lần họ gặp nhau họ vẫn ân cần chia sẻ cho nhau những gánh nặng của công việc, chỉ có điều họ không chia được với nhau nỗi buồn thiếu vắng trong gia đ́nh một đứa con. Bà ra về an b́nh trong t́nh yêu của ḿnh.

Những ngày nghỉ với sự chăm sóc của cô y tá làm lay động ḷng ông. Ông cần có một đứa con, cái khoa học ngày ấy chưa phát triển để giúp hai ông bà chính thức có đứa con với nhau. O?g đă đến với cô y tá. Ông không muốn phản bội t́nh yêu của ḿnh, nhưng ông cần có một đứa con , cái khát vọng âm ỉ mười lăm năm qua dày ṿ ông và vợ ông. Cả hai chưa bao giờ bội phản t́nh yêu của ḿnh, nhưng trong hoàn cảnh đó, ông thật sự không làm chủ được t́nh yêu của ḿnh. Ông đă đến với người nữ y tá, và cô ấy có thai.

Sau những ngày nghỉ ông trở về, ḷng mang theo những nỗi buồn mới. Ông không thể không xin lỗi bà v́ những ǵ đă trót làm. Ông thuật lại cho bà nghe tất cả những lỗi lầm ấy, xin bà hăy tha thứ. T́nh yêu lớn hơn tội lỗi, người ta nói đúng, sau nhiều nỗi đắng cay bà tha thứ cho ông, bà tiếp nhận đứa con riêng của ông cũng với hết t́nh nghĩa, chỉ có điều, bà không thể đi xa hơn sự tha thứ của ḿnh là tiếp nhận đứa con của ông vào trong nhà ḿnh.

Đứa con lớn lên trong ṿng tay của mẹ nó, và trong sự chăm sóc chu đáo của ông bác sĩ, cũng là cha nó. Có điều ray rứt trong ḷng ông, làm sao người vợ chính thức của ḿnh nh́n nhận đứa trẻ như con của chính bà. Cái ray rứt ấy vẫn hằng đeo đuổi ông. Nhiều lần ông xin bà hăy coi đứa con ông như đứa con chính thức trong gia đ́nh. Cũng nhiều lần bà muốn chiều theo ư ông, nhưng mỗi lần như vậy, bà lại không thể vượt qua được cái cảm nghĩ, thấy đứa con của ông lại là thấy lỗi lầm của ông. Bà muốn quên đi sự hiện diện của đứa con riêng của ông nhưng không thể bởi v́ đứa trẻ ấy có tội t́nh chi. Sự giằng co trong ḷng bà cũng không kém.

Cô nữ y tá chẳng may nhiễm bệnh của một bệnh nhân truyền nhiễm. Khi biết được sự lây nhiễm ấy thật nguy hiểm cho đứa con của ḿnh, cô gửi đứa con vào trong kư túc xá. Ông hay được tin ấy, cũng một lần nữa tha thiết xin người vợ của ḿnh hăy đón đứa trẻ trở về sống trong gia đ́nh. Vẫn là một điều quá lớn đối với sự tha thứ của bà. Bà không thể, cái không thể ấy dường như cứ ghiền gẫm măi trong cuộc đời của bà. Họ vẫn thương yêu nhau, vẫn tôn trọng nhau, nhưng rất khó đón nhận nhau cách trọn vẹn, kể cả lỗi lầm và những hậu quả của lỗi lầm ấy.

Sau những buổi chiều đi làm về, ông thường hay ghé vào kư túc xá để nói chuyện vui chơi với con. Đứa bé chắc chắn sẽ không hiểu chuyện ǵ đang xảy ra cho nó. Nó vẫn b́nh thản đợi ba nó mỗi chiều và gặp mẹ nó mỗi sớm.

Người mẹ của đứa bé qua đời v́ căn bệnh lây nhiễm. Ông lại càng muốn chia sẻ với đứa bé nhiều hơn. Ông trở về và xin với người vợ ông hăy đón đứa bé về trong gia đ́nh. Vẫn là những chối từ sắt đá, bởi c̣n một điều bà chưa có thể vượt qua là tha thứ cho ông tất cả.

Những muộn phiền trong ông ngày mỗi ngày lại ít được chia sẻ đi. Một buổi chiều từ bệnh viện ra về, trên con đường tới kư túc xá, ông đang chạy xe, huyết áp tăng cao và xay xẩm ông đă ngă xuống đường, đầu đập mạnh xuống đất và qua đời tại bệnh viện.

Sự hy sinh của bà thật đáng ca ngợi, bởi v́ bà đă hết mực yêu thương ông, bà vẫn thay ông để chăm sóc đứa bé tại kư túc xá, chỉ có điều, mỗi lần tṛ chuyện với nó, ḷng bà vẫn nhói đau từ đáy sâu nào trong trái tim.

Bà khó có thể vượt qua, mỗi buổi chiều, bà vẫn ra thăm mộ ông, sau khi rời khỏi kư túc xá. Cũng từng chiều, mỗi khi đặt chiếc hoa hồng lên ngôi mộ, là mỗi lần bà chịu sự giằng co trong tâm hồn. Dường như trong một chốn thẳm sâu nào đó trong tâm hồn của bà, vọng lên tiếng nói " Người nào không tha thứ tất cả, người ấy chẳng tha thứ ǵ cả".

Sự tha thứ đ̣i một việc làm quá lớn, lớn hơn tất cả cuộc đời, lớn hơn những ǵ ḿnh có thể. Và cũng chính v́ đ̣i hỏi quá lớn nên tha thứ là điều khó nhất trong cuộc sống.

Trong một chiều, một buổi chiều mỏi mệt sau những năm giằng co, trước mộ ông, miệng bà cũng tự nhủ : "người nào không tha thứ tất cả, người đó cũng chẳng tha thứ ǵ cả".

Chiều đó bà cúi đầu thật thấp trên ngôi mộ như mặt trời ngả thật thấp dưới bóng những căn nhà lá sập sụi, để tắt những bóng cháy bỏng của ích kỷ, bà gục đầu khóc. Khóc cho sự chai cứng của ḷng người, khóc cho những muộn màng của chuỗi ngày hạnh phúc đánh mất. Khóc v́ thân phận đầy giới hạn phải biểu lộ trong sự vô hạn của tha thứ.

Nếu đă có một lần khóc cho sự cứng cỏi của ḷng ḿnh, chắc hẳn đă có một lần kinh nghiệm được sự thứ tha đến cùng tận. Bà vội vàng trở lại kư túc xá đón nhận đứa con về ở trong gia đ́nh của ḿnh. Ḷng bà tràn ngập niềm mừng vui.

Có bao ngày trong cuộc đời ta đang mất dần đi hạnh phúc v́ thiếu sự tha thứ ? Và có bao nhiêu người đang mất dần khỏi cuộc đời ta những khi ta không thể thứ tha? Hăy tha thứ. Đó là tiếng nói cuối cùng của Đức Giêsu trên Thập Giá gửi đến cho nhân loại.

Lm. Giuse Hoàng Kim Toan
_________________
Life is an echo
What you send out comes back.
Back to top
View user's profile Send private message
Display posts from previous:   
Post new topic   Reply to topic    HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index -> NHỮNG MẪU CHUYỆN NGẮN All times are GMT - 8 Hours
Page 1 of 1

 
Jump to:  
You cannot post new topics in this forum
You cannot reply to topics in this forum
You cannot edit your posts in this forum
You cannot delete your posts in this forum
You cannot vote in polls in this forum


Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group