HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON
DIỄN ĐÀN THÔNG TIN CỦA HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON.
 
 FAQFAQ   SearchSearch   MemberlistMemberlist   UsergroupsUsergroups   RegisterRegister 
 ProfileProfile   Log in to check your private messagesLog in to check your private messages   Log inLog in 

Va lai vet rach cua cuoc doi

 
Post new topic   Reply to topic    HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index -> NHỮNG MẪU CHUYỆN NGẮN
View previous topic :: View next topic  
Author Message
YNL
Thành viên
Thành viên


Joined: 20 Jan 2008
Posts: 224
Location: PTLD

PostPosted: Wed May 06, 2009 10:53 am    Post subject: Va lai vet rach cua cuoc doi Reply with quote

Vá Lại Vết Rách Của Cuộc Đời

Chuyện kể rằng có một chàng thanh niên tên Chính vừa tốt nghiệp trung học. Trong ngày lănh bằng tú tài, mọi người đổ xô tới để chúc mừng anh và các bạn cùng lớp. Bao món quà được trao tay cho Chính. Thật hớn hở và vui tươi, Chính bóc từng món quà một trước mặt mọi người. Nào là Mobiltelephone, nào là một Digitalcamera, nào là một vé máy bay đi hưởng ngoạn ở bên Tây-Ban-Nha. Trong số những gói quà được gói thật đẹp kia, có một món quà rất đơn sơ, được cuộn tṛn lại và gói bằng một tờ giấy màu xanh lá cây. Chính cầm lên, nổi hứng anh mời mọi người đoán xem món quà trong đó là ǵ vậy?

"Đó là một cây nến.“ Người đầu tiên nói.

"Tôi nghĩ đó là một tấm h́nh chụp các bạn trong lớp của Chính." Một bạn khác tiếp lời.

"Theo tôi th́ đó là một bằng khen cho Chính." Một cô gái lên tiếng.

Mọi người bị cuốn hút vào tṛ chơi đoán sai-đúng này. Cuối cùng một nữ sinh lên tiếng : "Tôi đoán rằng trong gói quà này là một tờ giấy trắng."

À há ! Ai cũng ngạc nhiên về lời tiên đoán này. V́ thế, mọi người đề nghị Chính mở món quà . Chính mở ra và đúng thật. Chỉ có một tờ giấy trắng tinh, là món quà mừng ngày Chính lănh bằng tú tài.

Rất bất ngờ về món quà kỳ cục này, Chính t́m tên của người trao quà trên bao gói quà. Th́ ra là Thầy dạy Toán. V́ không hiểu tại sao Thầy lại làm như vậy, nên Chính mời Thầy nói lên ư nghĩa của món quà này:

"Chính quư mến, khi em mới vào trường học, em như tờ giấy trắng tinh. Bao nhiêu năm trời, em đă viết lên trên tấm giấy trắng cuộc đời em những hàng chữ, những con số, và những kinh nghiệm vui buồn, tốt lành và lầm lỡ. Tất cả đều rất giá trị. Hôm nay, ngày em ra trường, để đi vào cuộc đời, Thầy muốn gởi tặng em món quà là tờ giấy trắng. Em sẽ bắt đầu cuộc đời của một người trưởng thành với tờ giấy trắng này. Mong sao em sẽ viết lên đó những câu chuyện thật hay cho cuộc đời của ḿnh và cho mọi người em gặp. "

Chính nghe xong mà cảm thấy ḷng bồn chồn xúc động. Cám ơn Thầy nhiều về món quà rất đơn sơ nhưng đầy ư nghĩa.

Sau khi lănh bằng tú tài xong, Chính và các bạn mở những party, để bắt đầu ăn mừng sự thành đạt của quăng thời gian dài miệt mài, mài dũa những mặt ghế trên nhà trường. Các Party qua đi, chính quyết định nghỉ 6 tháng trời để hưởng ngoạn cuộc đời.

Chuyện đầu tiên là em đi Tây-Ban-Nha 2 tháng chơi cho đă. Trong thời gian ở đó, Chính đă làm quen với một cô gái trẻ. Sau hai tuần, th́ t́nh cảm bắt đầu nảy sinh. Cuộc hẹn này nối tiếp cuộc hẹn kia, làm cho Chính thấy đời vui hơn. Một lần nọ, cô gái trẻ mở lời hỏi Chính : "Anh có yêu em không ?" Chính bị bất ngờ quá sức, nhưng để cho cô gái vui và muốn chứng tỏ ḿnh, Chính trả lời : " Có chứ ! "

Về nhà, Chính suy nghĩ nhiều về câu trả lời của ḿnh. Nh́n lại, th́ thực sự Chính đâu có trao con tim của ḿnh cho cô ấy. Đó chỉ là t́nh cảm tự nhiên nảy sinh. Hơn nữa, ngay từ đầu khi làm quen, Chính chỉ muốn có một người bạn gái kế bên, để đỡ cô đơn trong hai tháng lang bạt này thôi.

Thời gian qua đi, tới ngày Chính phải trở về lại Đức. Trong ngày chia tay. Cô gái trẻ đă khóc sướt mướt và nói với Chính rằng. Cô cám ơn Chính về t́nh yêu của Chính, và cô hứa sẽ trung thành với Chính. Hẹn một ngày nào đó cô sẽ qua thăm Chính ở bên Đức. Chính nghe mà thấy ḷng cũng bịn rịn, nhưng rồi đâu cũng vào đấy. Đó chỉ là một cuộc qua đường, có ǵ để bận tâm đâu.

Về tới nhà, Chính bắt đầu tiếp tục chơi. Rượu chè, cờ bạc, Alcopop,.... Tứ đổ tường cho cuộc đời biết tay! Cuộc chơi nào cũng phải chấm dứt, khi túi tiền đă bắt đầu cạn. V́ thế, để kiếm tiền chơi tiếp, Chính đă về nhà và nói với ba má rằng: “Con đă quyết định ra riêng để sống. V́ thế, con đă kiếm được một căn pḥng. Bây giờ, con cần có tiền đặt cọc để mướn. Ba má cho con mượn 500 Euro nhé!” Rất bất ngờ và cũng đau khi thấy con lại muốn rời khỏi mái ấm gia đ́nh, nhưng đàng khác thương con, muốn mừng con xong tú tài, và tôn trọng quyết định của con, nên đă bấm bụng chịu đựng và đưa tiền cho con. Cũng trong ngày hôm ấy, Chính nhận được cú phone của cô bạn gái bên Tây-Ban-Nha, và hẹn là một tuần nữa, cô sẽ qua thăm Chính. Nhận được tin, Chính bất ngờ quá sức, chẳng biết tính làm sao cả. Nhưng thôi kệ. Tới đâu tính tới đó.

Với tờ giấy bạc 500 Euro trên tay, Chính bắt đầu vắng nhà. Vào đêm thứ ba, với dáng bộ say mèm Chính ṃ về nhà, gơ cửa ba má. Thức giấc lúc 4 giờ sáng để mở cửa cho con, ḷng đau đớn khi nh́n con lảo đảo, nhưng t́nh thương yêu vẫn thúc đẩy ba má d́u con lên giường để nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi tỉnh giấc Chính cảm thấy ḿnh mệt nhoài. Chiều đến, ngồi trong pḥng nh́n ra cửa sổ, nhớ về lại những cuộc chơi mới qua, Chính thấy có ǵ vui, nhưng cũng có cái ǵ đó rất là trống rỗng trong ḷng ḿnh. Cái trống rỗng giống như sự trống vắng trong căn pḥng này. Vâng, sự trống rỗng này rỗng hơn, khi Chính thấy 500 Euro không c̣n trong túi nữa, mà pḥng ốc th́ đâu có mướn ǵ. Tất cả, chỉ v́ ham chơi, nên đă nói dối ba má. Càng nghĩ về ḿnh và hành động ḿnh làm, Chính càng đau. Nỗi đau đó làm cho mắt Chính rơi lệ lúc nào chẳng hay. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống bàn, như ḥa với những giọt mưa rơi nhẹ ngoài ban-công.

Khóc một hồi Chính đứng lên để rửa mặt. Tới bồn nước, vừa cúi xuống, th́ một giọt nước mắt rơi xuống một tấm giấy trắng trên sàn kế bên bồn rửa mặt. Một bất ngờ của cuộc đời? Tấm giấy trắng này như có một sức mạnh làm Chính phải cúi xuống và cầm lên. Vâng, đó là món quà của thầy dạy toán. “Câu chuyện hay đầu tiên mà ḿnh viết lên trang giấy trắng này, sau khi ra khỏi mái trường là chuyện ǵ vậy?” Chính tự hỏi ḿnh. Nh́n tới, nh́n lui chẳng thấy chuyện ǵ hay mà sao toàn là những sự xót xa của ḷng.

Cầm tấm giấy trắng, nhớ lại lời chúc của thầy, Chính càng thấy đau hơn. Và trong nỗi bực tức với bản thân, Chính đă xé toạc một đường.

Một vết rách của cuộc đời!

Nhưng không phải vết rách của tờ giấy bạc 500 Euro đâu, mà là vết rách của ḷng người dối trá với mẹ cha.

Ngồi xuống, Chính lại khóc. Mưa ngoài trời to hơn như muốn “rủ” những giọt nước mắt chảy nhiều hơn trên khuôn mặt của Chính.

Mắt Chính giờ đây đẫm lệ, như cô bạn gái cũng đẫm lệ trong giây phút chia tay với Chính cách đây vài tuần. Nhớ lại h́nh ảnh cô bạn gái gục trên vai ḿnh và khóc sướt mướt thế nào, th́ giờ đây Chính càng chua xót và xấu hổ với bản thân ḿnh thế ấy. Và lặng lẽ, Chính cúi xuống cầm tờ giấy trắng đă rách một đường lên.

“Toạc !”

Thêm một vết rách của cuộc đời.

Vết rách của sự lừa đảo một tâm hồn, chỉ v́ muốn thỏa măn nhục dục và đam mê.

Vết rách ích kỷ của một con người, tất cả để thâu gom cho chính ḿnh mà thôi. Sau đó là phủi tay, và bỏ lại một quăng đường, bỏ lại một con người chẳng may là nạn nhân của kẻ qua đường.

Thay v́,

Tờ giấy trắng với những câu chuyện hay... th́ lại là tờ giấy trắng và hai vết rách!

Mà không chỉ là hai vết rách. Ngồi xuống trong cơn mưa, Chính nhớ lại quăng đường mới lớn ở nhà trường. Không chỉ là những kỷ niệm đẹp của tuổi học tṛ, mà là bao thứ lộn xộn và bẩn thỉu trong ḷng ḿnh. Vâng, bao nhiêu vết rách của tờ giấy cuộc đời, mà Chính đă xé toang. Tất cả giờ đây sống động lại trong Chính. Chúng càng sống động, th́ Chính lại càng đau.

Cái đau có sức chữa lành.

C̣n biết đau là c̣n biết trở về.

Giống như Chính hôm nay, người thanh niên hoang đàng ngày xưa cũng đă ngồi đó đau như Chính. Mái ấm của gia đ́nh không c̣n nữa, mà giờ đây là một chuồng heo hôi hám.

Kẻ hầu người hạ trong nhà chẳng thấy đâu. Nh́n lại th́ nhận ra ḿnh là một kẻ bần cùng, không đáng hầu hạ con người, mà hầu hạ một lũ heo.

Bữa cơm ngon trên bàn trong nhà Cha chẳng biết ở nơi nao, giờ đây chỉ thấy nồi cám của heo. Mà muốn ăn cám heo, th́ cũng chẳng được ăn.

Đâu rồi những giây phút vui chơi với bạn bè?

Đâu rồi túi tiền đầy ắp. Không chỉ là tờ giấy 500 Euro, mà là cả một gia tài, của hồi môn ḿnh được hưởng?

Đâu rồi chiếc nhẫn tinh tuyền của người con?

Và đâu rồi quần áo bảnh bao sạch sẽ của người trẻ?

Tất cả đều mất hết.

Trống rỗng đă chiếm ngự. Trống vắng trào dâng tâm hồn.

Chỉ c̣n lại những nỗi đau xót mà thôi. Nỗi đau xót về những vết rách của cuộc đời.

May thay, giống như người con hoang đàng ngày xưa, hôm nay Chính không chỉ ngồi đó để đau, để xót, để than thở và rên rỉ. “Làm sao vá lại những vết rách của cuộc đời ḿnh?” Một câu hỏi nảy sinh trong Chính. “Thôi, ta đứng lên, đi về cùng Cha!"

Như người bạn hoang đàng khi xưa, hôm nay Chính cũng muốn nói với cuộc đời rằng: “Thôi, đủ rồi, tôi đứng lên, đi về đây! Vâng, tôi đứng lên không chỉ v́ tôi muốn vá lại những vết rách của cuộc đời của ḿnh, mà tôi đứng lên c̣n v́ t́nh yêu thương của Ba Má, đang thúc đẩy tôi vá lại những vết rách mà chính tôi đă xé toang.”

Nhưng đứng lên rồi sẽ đi đâu?

Trở về với Cha!

Bóng dáng của người con hoang đàng sao giống bóng dáng của Chính hôm nay quá.

Đă bao năm nay rồi, Chính đâu có đến ṭa giải tội nữa. Lặng lẽ và âm thầm, Chính đă rảo bước đi. Từ đàng xa Chính thấy bóng nhà thờ với hai hàng cây, như đôi tay nhân ái giang rộng từ lâu mong ngóng ngày được ôm đứa con trở về. Nụ hôn ngày xưa vẫn đằm thắm như nụ hôn của ngày hôm nay. Nụ hôn nhân từ của Cha trên trời có sức làm cho ḷng Chính nhẹ nhàng hơn, giúp Chính can đảm mở miệng và mở ḷng để cởi bỏ “Adam cũ” và mặc lấy “Adam mới”.

Với chiếc áo mới vừa nhận lại, ḷng người con mừng vui biết bao.

Với chiếc áo mới của Cha trên trời trao tặng,

Chính đă mặc vào, để ra sân bay đón người bạn gái trong ngày thứ Bảy tới đây.

YNL
(Sưu tầm)
_________________
1T = 3T ==>> Chử tâm kia mới bằng 3 chử tài.
Back to top
View user's profile Send private message AIM Address Yahoo Messenger MSN Messenger
cyt0638
Thành viên
Thành viên


Joined: 22 Jan 2008
Posts: 273

PostPosted: Wed May 06, 2009 9:43 pm    Post subject: ........... Reply with quote

...toàn chuyện hay.....ư nghĩa cũng "sâu xa".....
_________________


Có ai biết nỗi ḷng trong đêm vắng
Gió Đông về thấm lạnh cơi ḷng đơn......
Back to top
View user's profile Send private message Visit poster's website Yahoo Messenger
Display posts from previous:   
Post new topic   Reply to topic    HỘI THÁNH TIN LÀNH HY VỌNG, PORTLAND OREGON Forum Index -> NHỮNG MẪU CHUYỆN NGẮN All times are GMT - 8 Hours
Page 1 of 1

 
Jump to:  
You cannot post new topics in this forum
You cannot reply to topics in this forum
You cannot edit your posts in this forum
You cannot delete your posts in this forum
You cannot vote in polls in this forum


Powered by phpBB © 2001, 2005 phpBB Group